Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Buồn - mỗi ngày buồn hơn

Buồn như ly rượu đầy ko có ai cùng cạn
Buồn như ly rượu cạn ko có rượu đề say
Buồn - mỗi ngày buồn hơn
Dẫu biết cần tự tin
Dẫu biết cần lạc quan
Dẫu biết cần yêu đời
....
Thế nhưng
Tôi còn có động lực gì nữa ?
Ngày nào cũng tự hỏi mình vì cái gì mà còn thở?
Ngày nào cũng tự hỏi mình vì cái gì mà cố gắng ?
Rồi tự trả lời...
Miệng đắng
Khô khốc những cảm xúc
Vì mình
Vì chính bản thân mình thôi ư ?
Không đâu tôi ơi?
Có bao giờ tôi như thế đâu?
Lần này, vì cái gì mà thế ?
Mỗi lần nhắm mắt là mỗi lần đau
Ôi! vì đâu?

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Gửi tặng những nỗi nhọc nhằn của tôi, tôi đã 25 rồi !

Không biết từ khi nào, trong lòng mình có nhiều khoảng lặng đến thế? Mưa làm mình nhớ quê quá! Mình nhớ mẹ, nhớ những khoảnh khắc ấu thơ bên mẹ, mình đã lớn lên trong sự vất vả của cha mẹ như thế nào. Những ký ức như còn hằn sâu. Giờ mình đã lớn, cha mẹ cũng đã già, mình đã quá mải chơi mà quên mất nhiều thứ và quên mất mình đã lớn. Thật nhanh... mình sắp 25 tuổi rồi.
25 tuổi không còn nhỏ nữa, không thể nấp mãi bên chân cha mẹ. Mình đã có những va vấp cuộc đời đầu tiên. Gần 25 tuổi, tâm hồn mình vẫn còn quá non nớt để rồi mình cảm nhận một cách khó khăn những nỗi đau của sự tổn thương và phải chấp nhận rằng cuộc sống này chật vật biết bao. Mình phải lớn, phải suy nghĩ chín chắn.
25 tuổi nhìn lại, mình đã làm được gì? Mình đã làm được quá ít, mình còn quá yếu kém. Mình nhìn lại trong sự hối tiếc vì có những điều mình đã sai, mình nhìn về phía trước đầy hoang mang, mình bước những bước đi khập khiễng, chênh vênh vì mình thiếu tự tin trong những quyết định và lựa chọn nhưng mình sẽ chúc mừng mình... 25.
25 tuổi, chẳng có gì nhưng mình sẽ đón tuổi 25 trong niềm hạnh phúc và kiêu hãnh. Mình chờ mình 25 trưởng thành hơn, làm được nhiều điều ý nghĩa, sâu sắc hơn và luôn biết lắng nghe học hỏi. Mình 25 tuổi, vẫn nhiệt huyết, vẫn nồng ấm và là đứa con nhỏ một mình sống xa nhà của cha mẹ.
Chào mừng tuổi 25, tạm biệt "my big home", tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt Việt Nam, mình sẽ trở lại khi mình 25.
"Con sẽ về, mẹ đừng lo nhé! Con sẽ về để được mẹ âu yếm"...
.....
Vô tình đọc được bài viết này, 
Và mình cũng sắp 25 rồi. Hiện tại với đôi bàn tay trắng, chênh vênh trên bước chân khấp khiễng, mình vẫn là mình nhưng có vẻ mệt mỏi hơn xưa nhiều. Chẵng biết từ bao giờ mình tâm đắc với quy luật Nhân quả và mình tin rằng có quy luật đó. Những khó khăn bây giờ mà mình đang chạm phải, những đêm về khóc tủi một mình và còn nhiều , nhiều lần như thế nữa ... mình tin rằng mình sẽ được đáp lại bằng một nụ cười mãn nguyện của chính mình.
Và một điều nữa là cái mơ ước như được nói  câu : " tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt Việt Nam " với mình quá xa vời, cứ ngỡ là đã chạm được nhưng thôi, đành gác lại . Bây giờ mình chỉ có thề nói : Sài Gòn ơi, chịu đựng tao nhé.